ƯỚC MƠ CỦA CAM
Từ bé đến lớn, tôi chưa bao giờ làm tốt vai trò "lãnh đạo". Sở dĩ, có từ "tốt" ở đây là bởi tôi đã từng trải nghiệm vai trò quyền lực mấy lần: làm quản ca, chi đội trưởng, tổ trưởng và to nhất là trưởng một bộ môn bé xíu. Mỗi lần nhớ đến quãng thời gian "đương chức", tôi cứ gọi là sợ xanh mặt. Ngày làm chức quản ca, sáng nào tôi cũng phải đau đầu vì giải quyết mâu thuẫn giữa các nhóm, các tổ về việc hôm nay hát bài gì. Có lần tôi cho cả lớp hát cái bài gì đó bắt đầu bằng câu "Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương" thế là cái đứa con gái ghê gớm nhất lớp liền chống nạnh mà rít lên: "Tại mẹ cậu là cô giáo nên lúc nào cũng hát mấy bài về cô giáo". Eo ôi, vãi linh hồn, tịt hẳn. Rồi khi làm tổ trưởng, chi đội trưởng, thì lần nào cũng bị cắt chức sau 1 tuần vì cả nể, chả ma nào sợ, không có uy. Tóm lại là thiếu bản lĩnh lãnh đạo.
Tôi đào sâu chôn chặt lí lịch đau thương này, cho nên, khi trưởng thành, một lần nữa có cơ hội được làm trưởng bộ môn, giữa lúc bộ môn ấy rất là hùng mạnh. Vậy là tôi đã từng có hai năm thuộc thành phần chủ chốt của cơ quan. Bộ môn tôi đoàn kết yêu thương, kính già yêu trẻ, cơ mà tôi vẫn là tôi, cho nên tôi vẫn rất ngại mỗi khi phải tổ chức cuộc họp, phải "phát biểu chỉ đạo" hay đưa ra ý kiến quyết định trước các vụ đấu tranh. May quá, mấy năm sau, vì lí do khách quan mà bộ môn tôi sát nhập với bộ môn Ngôn ngữ. Thật là thanh thản hết sức. Có điều, tôi thật sự vẫn phải cảm ơn chặng đường ấy bởi nó đem đến cho tôi một cảm xúc tích cực: tôi rất yêu các thầy cô ngày xưa thuộc tổ VN học, yêu như thể họ vẫn là "quân của mình". Và mãi sau này, khi ai đó khen cô Thùy Linh, thầy Dương, cô Tấm dạy hay, tôi vẫn có một niềm tự hào mơ hồ rằng đó là người nhà mình vậy.
À, nhưng đây mới là chủ để chính. Lạy giời lạy Phật, hình như Cam có chất lãnh đạo hơn tôi. Các bác thử phân tích hai bức tranh này nhé. Đúng là đứa trẻ nào chẳng từng ước mơ làm bác sĩ, làm người nấu ăn... Nhưng trong tưởng tượng của Cam, thì bạn ấy hẳn phải là bà chủ. Thì đây: bệnh viện Cam Yêu và nhà hàng Cam No. Tên cơ quan rõ là rất cá nhân, rất có tính "viện tư", "quốc tế" chứ không lấy theo tên địa danh trực thuộc kiểu viện Gang Thép, viện Hà Giang, Tuyên Quang... Mà tôi lại thấy bộ nhận dạng thương hiệu của bạn ấy cũng rất ổn: Quán Cam No - ăn là no, đói lại đến. Có cả tên thương hiệu và slogan. Slogan thì đảm bảo yếu tố ngắn gọn, đăng đối, hướng đến 1 mục đích giản dị mà thiết thực: ăn no.
Tôi mong ước mơ của Cam sẽ thành hiện thực, cũng mong ai nấy đều được ăn là no, và nếu có chút vấn đề sức khoẻ thì luôn được "yêu" khi đến bệnh viện.
Chúc mừng 8.3 tất cả các chị em!
Chất lượng ổn nha
Phù hợp ôn thi, giá cả cũng ổn nữa nên mọi người mua nhaa (video chỉ mang tc nhận xu)
Trên là những đánh giá về sản phẩm, mình tổng hợp lại để các bạn dễ quyết định nhé. Nhưng đánh giá này chỉ mang tính chất tham khảo, thậm chí là ... để nhận xu.
Các bạn xem thêm hình Cambridge Preliminary English Test Luyện Kỹ năng Nghe Nói Đọc Viết chụp thực tế bên kia nhé.