3-
Thời kỳ khảo cứu Khoa Học
Sau nhiều
tháng sống tại Berne, Albert Einstein thấy rằng các công việc
tại Pḥng Văn Bằng càng ngày càng trở nên dễ dàng hơn, v́ vậy
ông có đủ thời giờ để tâm tới môn Vật Lư Toán Học.
Tuy
Einstein ưa thích lối sống cô đơn nhưng không phải là ông
không có cảm t́nh với các người chung quanh. Tư tưởng cởi mở
của ông khiến cho ông có nhiều bạn. Sự vui đùa và cách châm
biếm khiến ông luôn luôn vui nhộn và đầy nhựa sống. Nụ cười
hiện ra trên môi làm cho mọi người phải chú ư đến ông. Người
nào đă sống gần Einstein đều nhận thấy rằng sự cười đùa của
ông là một nguồn vui, song đôi khi nó c̣n là sự chỉ trích.
H́nh như Einstein có cảm t́nh với bất cứ ai, nhưng ông lại
không thích đi tới sự quá thân mật khiến cho ông thiếu tự do.
Phải chăng sự ưa thích sống cô đơn để hy sinh hoàn toàn cho
Khoa Học đă làm cho Einstein xa cách các bạn bè trong khi nội
tâm của ông lại có t́nh cảm với tất cả mọi người. Măi về sau,
vào năm 1930, Einstein đă phân tích cái trạng thái t́nh cảm đó
như sau: “v́ tôi say mê sự công bằng và nhiệm vụ xă hội nên
tôi đă phạm phải một điều tương phản kỳ lạ khá quan trọng là
tôi thiếu sự hợp tác trực tiếp với mọi người. Tôi là một con
ngựa tự thắng lấy yên cương".
Tại Berne, ngoài thời giờ
khảo cứu về Toán và Vật Lư Học, Einstein c̣n để tâm đến Triết
Học. Vài triết gia đă giúp ông học được các nguyên tắc đại
cương của phương pháp luận lư. Chính phương pháp này cho phép
các nhà bác học diễn tả những điều nhận xét trực tiếp thành
các định luật rơ ràng. David Hume, Ernest Mach, Henri Poincaré
và Emmanuel Kant thuộc vào hạng các triết gia kể trên. C̣n
Schopenhauer và Nietzsche khiến Einstein chú ư v́ các vị này
đă phát biểu các tư tưởng đôi khi không cần thiết, đôi khi tối
nghĩa bằng các câu văn đẹp đẽ, gợi lên cho người đọc những cảm
xúc, khiến cho người ta phải mơ màng, suy nghĩ, chẳng khác ǵ
một người biết nhạc được thưởng thức vài khúc tiết tấu nhịp
nhàng. Tuy nhiên, David Hume (1711-1776, người Anh) vẫn là
người được Einstein ưa thích nhất. Nhiều người biết rằng triết
gia gốc Anh này là người khởi xướng phương pháp luận lư thực
nghiệm và cách tŕnh bày suy luận của ông ta thực là sáng sủa,
phân minh.
Suốt trong 5 năm trường, từ 1901 tới 1905,
các cố gắng tư tưởng của Einstein đă mang lại kết quả: ông đă
nghiên cứu và lập ra định luật liên kết thời gian và không
gian. Vào một buổi sáng tháng 6 năm 1905, viên chủ nhiệm tạp
chí Annalen der Physik tại Munich tiếp một thanh niên tóc đen
không chải, quần áo cũ kỹ. Thanh niên đó đưa viên chủ nhiệm
một cuộn giấy 30 trang và yêu cầu đăng trên tạp chí khoa
học.
Albert Einstein đă tŕnh bày “Thuyết Tương Đối”
của ḿnh trên tờ báo vật lư Annalen der Physik. Ông đă đề cập
đến sự tương quan của năng lượng và khối lượng bằng một phương
tŕnh lừng danh nhất của Khoa Học: E =
MC2. Nói một cách đại cương, phương tŕnh trên có
nghĩa là năng lượng của vật chất th́ bằng khối lượng nhân với
b́nh phương tốc độ của ánh sáng. Theo lư thuyết này, nếu người
ta biết một phương pháp kỹ thuật, th́ với một cân than gỗ, hay
một cân đá sỏi, hay một cân mỡ heo, người ta có thể rút ra một
năng lượng tương đương với 25 triệu triệu (trillions)
kilôwatt-giờ điện lực, nghĩa là số điện lực sản xuất thời bấy
giờ của tất cả các nhà máy phát điện tại Hoa Kỳ chạy suốt
trong một tháng mà không nghỉ.
Sau
khi bài khảo cứu của Albert Einstein được phổ biến tại châu
Âu, th́ Henri Poincaré ở Pháp, Hendrik Lorentz ở Ḥa Lan, Max
Planck ở Đức, cùng tất cả các đầu óc khoa học vĩ đại thời bấy
giờ đều sửng sốt và đă viết thư hỏi ṭa báo : - “Ai đă viết
bài báo đó ? Có phải là một giáo sư đại học không? ". Ṭa báo
đă trả lời : - “Một thanh niên Do Thái, quốc tịch Đức, 26
tuổi, giúp việc tại Pḥng Văn Bằng tại Berne”.
Bài khảo
cứu của Einstein đă làm cho nhiều người thắc mắc, nghi ngờ.
Vào thời kỳ đó, ít người đo lường nổi sự quan trọng lớn lao
của học thuyết Einstein nhưng dù sao, lư thuyết đó đă cách
mạng hóa quan niệm của con người về Vũ Trụ. Henri Poincaré khi
đó đă viết về Albert Einstein như sau: “Ông Einstein là một
trong các đầu óc khoa học phi thường mà tôi chưa từng thấy.
Đứng trước một bài tính vật lư, ông Einstein đă không bằng
ḷng với các nguyên tắc cổ điển sẵn có, mà c̣n nghiên cứu tất
cả các trường hợp có thể nhận được”.
Thật là kỳ lạ khi
công tŕnh khảo cứu có giá trị lớn lao đó lại do một nhân viên
xoàng của Pḥng Văn Bằng phổ biến. Người ta vội mời ông giảng
dạy tại trường Đại Học Zurich. Mọi người đều biết rằng tại các
trường Đại Học, trước khi trở thành một giáo sư thực thụ, ai
cũng phải trải qua thời kỳ của một giảng sư. Einstein nhận giữ
chân này theo lời khuyên của Giáo Sư Kleiner.
Chân Giáo
Sư môn Vật Lư Lư Thuyết tại trường Đại Học Zurich bị trống. V́
vấn đề chính trị, hội đồng quản trị đại học mời Friedrich
Adler, giảng sư, lên phụ trách, nhưng Adler đă từ chối và nói:
- “Nếu có thể có một người như Einstein vào Đại Học của chúng
ta th́ việc gọi đến tôi thật là vô lư. Tôi thú nhận rằng tŕnh
độ hiểu biết của tôi không thấm vào đâu với Einstein. Chúng ta
không nên v́ vấn đề chính trị mà không mời một người có thể
làm cho mức hiểu biết tại bậc đại học được cao hơn". V́ vậy
vào năm 1909, Einstein được bổ nhiệm làm “Giáo Sư Đặc Cách”
của trường Đại Học Zurich.
Tuy bước lên một địa vị cao
hơn trong xă hội, nhưng lúc nào Einstein cũng thản nhiên, b́nh
dị. Cuộc sống mới này tuy khá hơn trước về mặt tài chính,
nhưng bà vợ ông vẫn phải chứa trọ các sinh viên để kiếm thêm
tiền. Trước t́nh trạng vật chất c̣n eo hẹp đó, Einstein đă có
lần nói đùa như sau: “Trong Thuyết Tương Đối của tôi, tôi đă
đặt rất nhiều đồng hồ tại khắp nơi trong Vũ Trụ nhưng thực ra,
tôi thấy không có đủ tiền mua nổi một chiếc để đặt ngay trong
pḥng của chính ḿnh”. Thời gian sinh sống tại Zurich thật là
phẳng lặng, hai ông bà Einstein cùng hồi tưởng thời sinh viên
và coi cái tỉnh này như một tổ quốc nhỏ bé, nhưng yêu
dấu.
Năm 1910, Đại Học Đường thuộc Đức tại Prague, Tiệp
Khắc, thiếu một chân giáo sư vật lư lư thuyết. Đây là trường
đại học cổ nhất của miền Trung Âu. Trong hậu bán thế kỷ 19,
các giáo sư Tiệp và Đức cùng nhau giảng dạy, nhưng rồi cuộc
tranh chấp chính trị đă khiến cho nhà cầm quyền quyết định
rằng từ năm 1888, trường đại học này được phân ra làm hai, một
đại học Đức, một đại học Tiệp. Sự phân chia đó đă làm cho các
giáo sư và sinh viên của hai đại học đường không liên lạc ǵ
với nhau và c̣n hiềm khích nhau nữa.
Theo nguyên tắc,
trường đại học đề nghị các giáo sư vào các ghế trống, c̣n ông
Bộ Trưởng Giáo Dục chỉ định vị được tuyển dụng nhưng thực ra
vào thời kỳ đó, quyền chọn lựa thuộc về nhà vật lư học Anton
Lampa, một người đă có công trong việc canh tân phương pháp
giáo dục. Lúc bấy giờ có 2 người đủ khả năng: Gustave Jaumann,
giáo sư thuộc Viện Kỹ Thuật Brno và Albert Einstein là người
thứ hai. Theo quy luật, thứ tự các người được chọn lựa phải
căn cứ vào công cuộc khảo cứu khoa học của họ, và v́ lư thuyết
của Einstein được nhiều người biết tới, Einstein được xếp lên
trên Jaumann. Nhưng cuối cùng, ông Bộ Trưởng Giáo Dục lại trao
chức vụ cho Jaumann, v́ ông ta không muốn bổ nhiệm một người
ngoại quốc. Jaumann từ chối. Chức vụ về tay
Einstein.
Phải rời bỏ Zurich để đến một nơi xa lạ là
một điều gia đ́nh Einstein không muốn, ông do dự nhưng cuối
cùng nhận lời. Sống tại Prague, Einstein thường gặp gỡ Ernest
Mach, Viện Trưởng Đại Học và cũng là một nhân vật nổi danh về
một ngành Triết Học. Trong thời gian giảng dạy tại Prague,
ngoài việc xây dựng lư thuyết về trọng lực, Einstein c̣n để
tâm tới lư thuyết về Quanta ánh sáng của Max Planck. Thuyết
ánh sáng truyền theo làn sóng của Augustin Fresnel và thuyết
Điện Từ của James Maxwell đă không thể cắt nghĩa được hiện
tượng Quang Điện (photoelectric effect). Einstein liền dùng
công cuộc khảo cứu của Planck vào các điều suy đoán của
ḿnh.
Vào năm 1911, một hội nghị khoa học nhỏ được tổ
chức tại Bruxelles, nước Bỉ. Người đứng ra tổ chức là nhà
triệu phú Ernest Solvay. Ông này là một kỹ nghệ gia về Hóa
Chất và đă thành công lớn. Tuy giàu có nhưng Solvay vẫn yêu
thích Khoa Học và có khảo cứu chút ít về Vật Lư. Solvay muốn
được nhiều người chú ư đến công lao của ḿnh.
Trong số
các bạn, nhà triệu phú Solvay thường giao du với Walther
Nernst, một nhà hóa học danh tiếng. Walter Nernst nghĩ đến ư
thích của Solvay và đến ích lợi của Khoa Học, nên đề nghị với
nhà triệu phú chịu phí tổn cho một hội nghị gồm các nhà bác
học danh tiếng của châu Âu và các vị này sẽ bàn luận về các
trở ngại của “Nền Vật Lư Mới” rồi nhân dip này, Solvay có thể
tŕnh bày lư thuyết của ḿnh. Ernest Solvay ưng thuận. Hội
nghị được tổ chức. Sir Ernest Rutherford đại diện cho Anh
Quốc, Henri Poincaré và Paul Langevin thay mặt cho Pháp Quốc,
Max Planck và Walther Nernst đại diện cho Đức Quốc, H.A.
Lorentz là đại biểu của Ḥa Lan, xứ Ba Lan được thay mặt bởi
bà Marie Curie khi đó đang làm việc tại Paris, c̣n Albert
Einstein đại diện cho Áo Quốc cùng với Franz
Hasenohrl.
Hội nghị lấy tên là Solvay và diễn ra trong
ṿng thân mật. Không ai chỉ trích lư thuyết của ông Solvay cả,
tất cả đều tránh v́ muốn tỏ ḷng biết ơn và lịch sự đối với
chủ nhân. Ngoài ra, trong cuộc bàn căi, mọi người đều kinh
ngạc về những ư tưởng mới lạ của Einstein. Sau hội nghị,
Solvay nhận rơ chân giá trị của buổi gặp gỡ nên về sau, ông ta
thường tổ chức các buổi họp khác mà vai chính là
Einstein.
Năm 1912, sau một thời gian sống tại Prague,
Einstein lại được giấy mời giữ chân giáo sư môn vật lư lư
thuyết tại trường Bách Khoa Zurich. Trường này thuộc quyền của
Liên Bang Thụy Sĩ nên rất lớn, và những kỷ niệm của tuổi
trưởng thành làm cho Einstein cũng muốn quay về nơi chốn cũ.
Hơn nữa, bà Mileva vợ ông, lại cảm thấy khó chịu khi sống tại
Prague và mong muốn trở lại Zurich, tổ quốc nhỏ bé của bà. V́
vậy Einstein cùng gia đ́nh rời Prague.
Sự ra đi khỏi
thành phố Prague của Einstein làm cho nhiều người xao động. Ai
cũng muốn lưu giữ danh tiếng của nhà bác học cho địa phương
của ḿnh. Các báo chí cho rằng các bạn của ông đă ngược đăi
Einstein và bắt ông xin đổi đi. Có người lại nói v́ ông gốc Do
Thái, nhà cầm quyền không đối xử tử tế với ông khiến cho
Einstein phải từ giă Prague. Đúng ra, các điều kể trên trái
với sự thực. Tại Prague, Einstein cảm thấy dễ chịu và người
dân nơi này với tính t́nh cởi mở, đă làm cho ông quư mến
họ.
Tới cuối năm 1912, Albert Einstein trở thành Giáo Sư
Thực Thụ của trường Bách Khoa Zurich và mang lại danh tiếng
cho đại học này. Einstein làm việc không ngừng. Các lư thuyết
mới về Toán của các nhà toán học Ư Đại Lợi Ricci và
Levi-Civita đă làm cho Einstein chú ư đến. Ông cùng với Marcel
Grossmann, một người bạn cũ, khảo cứu các phương pháp toán học
mới ngơ hầu có thể dùng cho lư thuyết về Trọng Lực.
Vào
năm 1913, một hội nghị các nhà bác học Đức được tổ chức tại
Vienna. Người ta mời Einstein tới tŕnh bày lư thuyết về Trọng
Lực của ông. Trong buổi thuyết tŕnh này, ai cũng phải sửng
sốt về các ư tưởng mới mẻ, quá kỳ dị của Einstein. Mọi người
trông chờ ở ông một lư thuyết tổng quát, tân
kỳ.
Berlin, thủ đô của nước Đức, dần dần trở nên Trung
Tâm Chính Trị và Kinh Tế của châu Âu. Hơn nữa, người Đức c̣n
muốn thành phố này là nơi tập trung Khoa Học và Nghệ Thuật.
Riêng về Khoa Học, muốn cho bộ môn này phát triển, cần phải có
các viện khảo cứu và nhiều nhà bác học danh tiếng. Tại Hoa Kỳ,
ngoài các trường đại học ra, c̣n có các viện khảo cứu được các
nhà tư bản như Rockfeller, Carnegie, Guggenheim trợ giúp.
Hoàng Đế Wilhelm II cũng muốn các công ch́nh tương tự được
thực hiện tại nước ḿnh. V́ thế các kinh tế gia, kỹ nghệ gia
và các thương gia Đức cùng nhau góp công, góp của vào việc
thành lập Viện Kaiser Wilhelm Gesellschaft. Được tuyển làm
nhân viên của Viện là một danh dự lớn lao, lại được danh hiệu
Viện Sĩ, được mặc y phục lộng lẫy và đôi khi được tham dự các
buổi yến tiệc với nhà vua.
Người ta đang t́m kiếm các
nhà bác học lỗi lạc và sự chọn lựa được căn cứ theo giá trị
khoa học của từng người. Vào thời kỳ đó, Max Planck và Walther
Nernst là hai nhân vật dẫn đầu về Khoa Học của nước Đức. Hai
ông này khuyên vị Giám Đốc Viện Wilhelm, ông Adolphe von
Harnack, gửi giấy mời Albert Einstein, một ngôi sao sáng đang
lên của nền trời Vật Lư Mới. Einstein cũng được Planck và
Nernst khuyên nhủ nên nhận lời để sau này có thể trở nên nhân
viên của Hàn Lâm Viện Hoàng Gia Phổ, một danh dự mà các giáo
sư Đại Học Đường Berlin đều ao ước. Einstein được mời vào Viện
Hoàng Đế Wilhelm thực.
Công việc của Einstein trong Viện sẽ
là nghiên cứu theo ư riêng của ḿnh. Ông lại được mời làm Giáo
Sư Đại Học Đường Berlin, tại nơi này công việc giảng dạy nhiều
hay ít tùy ư. Việc quản trị đại học đường cùng với việc trông
coi các kỳ thi, ông sẽ không phải để tâm tới. Einstein được
hoàn toàn tự do khảo cứu.
Riêng đối với Einstein, ông
cũng phân vân trước việc trở lại Berlin. Cái xă hội đó không
hợp với thâm tâm của ông thực, nhưng địa vị cao sang sẽ giúp
cho cuộc sống hàng ngày của ông dễ chịu hơn. Nhà bác học bị
giằng co giữa hai ư tưởng: quan niệm sống cho Khoa Học, cho
bản thân và ư tưởng về một chủ nghĩa xă hội hợp đạo lư. Ngoài
ra tại Berlin, Einstein c̣n có cô em họ, cô Elsa. Ông có gặp
cô này vài lần và thấy có cảm t́nh với nàng. Cuộc ly dị cách
đây vài năm với cô Mileva v́ bất đồng ư kiến ở vài điểm, đă
khiến Einstein nghĩ tới việc lập lại một gia đ́nh mới. Chính
điều này cũng góp đôi phần vào quyết định của Einstein trở lại
thành phố Berlin. Einstein từ bỏ Zurich vào cuối năm
1913.
Đúng vào năm 34 tuổi, Albert Einstein là nhân
viên của Viện Hàn Lâm Berlin và tượng trưng cho một thanh niên
sống giữa các đồng viện hầu hết đều cao tuổi hơn, đều là những
bậc lăo thành trong cuộc sống đại học. Những vị này thường tự
cho là quan trọng, trong khi cách cư xử của Einstein lại dễ
dàng, b́nh dị. Tại Berlin, vài vật lư gia thường họp với nhau
để bàn luận các vấn đề Khoa Học. Trong các buổi thảo luận đó,
ngoài Einstein, Planck và Nernst ra, người ta c̣n thấy Max Von
Laue, Jacques Franck, Gustave Hertz, cô Lise Meitner và sau
này có Erwin Schrödinger, người đă có công về Thuyết Lượng Tử
(theorie quantique).
Einstein sống tại Berlin chưa được một năm th́
Thế Chiến Thứ Nhất bùng nổ. Một số các nhà bác học thấy rằng
ḿnh cũng phải góp phần với các chiến sĩ ngoài mặt trận. Họ
liền hoạt động trong phạm vi của họ, tức là nghiên cứu và chế
tạo các dụng cụ chiến tranh. Walther Nernst chế tạo hơi ngạt,
Fritz Haber, người bạn thân của Einstein, nghiên cứu việc điều
chế ammoniac bằng cách dùng khí nitrogen rút ra từ không
khí.
Trong thời gian sống tại Berlin này, Einstein đă
gặp cô Elsa, một người em họ, một người bạn từ thuở nhỏ. Cô
này lúc bấy giờ góa chồng và có 2 đứa con riêng, song cô là
người tính t́nh vui vẻ, lại đảm đang. Hai người thành hôn với
nhau và sống một cuộc đời tương đối đầy đủ, nhưng hạnh
phúc.