Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Không gian, xem xét như là tập hợp các đối tượng trong toán học
Xin xem các mục từ khác có tên tương tự ở Không gian (định hướng).
Không gian là khái niệm trong toán học và vật lý học, chỉ tập hợp những điều kiện để các sự vật và hiện tượng diễn ra.
Theo ý nghĩa truyền thống, không gian thường được hiểu là không gian ba chiều được biểu diễn bằng ba trục tọa độ vuông góc trong hệ tọa độ Descartes. Trong vật lý hiện đại, người ta thường xét không gian trong mối liên hệ giữa ba chiều đó và chiều thứ tư, chiều thời gian và hình thành nên không-thời gian bốn chiều
Không gian còn được xem xét như là khoảng không vũ trụ nằm ngoài bầu khí quyển của Trái Đất
Lịch sử ghi nhận khái niệm không gian ba chiều bắt đầu được nghiên cứu bởi triết gia Alhazen (Abū ‘Alī al-Ḥasan ibn al-Ḥasan ibn al-Haytham, (Tiếng Ả Rập: ابو علی، حسن بن حسن بن الهيثم, Tiếng Ba Tư: ابن هیثم, tiếng Latinh: Alhacen hay Alhazen) từ đầu thế kỷ 11 trong "Sách về Quang học" năm 1021.
Gottfried Leibniz (1646-1716) quan niệm không gian là tập hợp các mối quan hệ về nơi, chỗ giữa các vật
Isaac Newton (1642-1727)
Immanuel Kant (1724-1804) nghiên cứu không gian dưới con mắt lý thuyết tập hợp
Hình học phi Euclides của János Bolyai (1802 – 1860), Nikolai Ivanovich Lobachevsky (1792–1856) và Bernhard Riemann (1826–1866) đã mở ra cái nhìn mới về không gian
Carl Friedrich Gauß (1777-1855)
Trong toán học, không gian được hiểu là tập hợp các đối tượng (phần tử) với các quan hệ giữa chúng
Không gian Euclide: bắt đầu từ các quan hệ về khoảng cách và góc trong mặt phẳng, trong không gian ba chiều và nhiều chiều tuyến tính
Không gian Hilbert: mở rộng không gian Euclide về số lượng chiều
Không gian vũ trụ: không gian trong đó chứa toàn bộ các vật thể, bao hàm cả bản thân nó.
Không thời gian cong trong thuyết tương đối rộng
Bài chi tiết: Không gian đa chiều và Không-thời gian